Chúng tôi gặp Võ Hoàng Bảo Trinh vào một buổi chiều, sau giờ tan học. Cô bé dáng người nhỏ nhắn, đứng nép vào một góc trường để chờ người đến đón.
Không có bố mẹ, ông bà lại già yếu, Trinh được một người hàng xóm thương tình, đưa đón đi học mỗi ngày.
Bảo Trinh hiện là học sinh lớp 1A, trường Tiểu học Nguyễn Bá Ngọc (phường Nghĩa Phú, TP Gia Nghĩa, tỉnh Đắk Nông). Sớm chịu những nỗi đau và thiếu đi hơi ấm của bố mẹ nên cô bé 6 tuổi sống khép mình, ít nói và hiếm khi nhắc về người thân.
Phải mất gần 20 phút di chuyển, chúng tôi mới về đến căn nhà mà Trinh đang sống cùng ông bà nội. Căn nhà cấp 4 tuềnh toàng, được dựng tạm dọc quốc lộ 14 là nơi đặt bàn thờ của bố Bảo Trinh - người mất cách đây 3 năm vì tai nạn giao thông.
Bà Nguyễn Thị Dấn (74 tuổi, bà nội Bảo Trinh) hàng ngày ở nhà chăm sóc chồng và cháu. Ở tuổi gần đất xa trời, bà Dấn không giấu nổi xót xa khi nhắc về hoàn cảnh của gia đình.
Bà Dấn cho biết, bố Bảo Trinh là con trai út trong nhà, lập gia đình với một người phụ nữ cùng quê, vợ chồng có với nhau 2 người con. Trước Bảo Trinh còn có một người chị gái, năm nay 8 tuổi.
Vì cuộc sống khó khăn, vợ chồng người con trai phải gửi Bảo Trinh cho ông bà chăm sóc, rồi sau đó đến Đắk Nông này mưu sinh.
"Đến Đắk Nông được một thời gian, mẹ của Bảo Trinh bỏ sang Lâm Đồng. Sau đó, con trai tôi tìm vợ về, nhưng về được hơn 6 tháng, mẹ của Trinh lại đi biệt tích. Không có mẹ bên cạnh, bố thì bận đi làm, chị gái của Bảo Trinh đến tuổi đi học nhưng không được đến trường", bà Dấn cho hay.
Chỉ vài tháng sau khi mẹ bỏ đi, bố Bảo Trinh gặp tai nạn rồi qua đời. Bà Dấn cùng chồng chuyển hẳn từ Đắk Lắk đến Đắk Nông để tiện chăm sóc 2 cháu nội.
Nhắc về khoảng thời gian này, bà Dấn nghẹn ngào: "Bố nó mất, mẹ nó mới tìm về chịu tang. Nhưng chỉ cúng xong 49 ngày cho chồng là mẹ nó bỏ đi biệt, đến giờ không có tin tức gì. Mẹ nó bỏ con, bỏ cả ảnh thờ chồng, tôi thương các cháu nên đem về nuôi, thương con nên đem ảnh về thờ, bữa nay là 3 năm rồi !"
Nói rồi, bà Dấn đưa ánh mắt nhìn lên trên bàn thờ con trai, quệt ngang dòng nước mắt, nức nở: "Thương các cháu sớm mồ côi bố, thời gian đầu khi con dâu bỏ đi, gia đình tôi cũng liên lạc với đằng ngoại để động viên con dâu về. Nhưng từng ấy năm, nó không về gặp con một lần nên giờ hai đứa cũng không nhắc đến mẹ nữa".
Nghe bà nói chuyện, đôi mắt Võ Hoàng Bảo Trinh buồn rười rượi.
Cả buổi nói chuyện, Trinh chỉ cúi gằm mặt, thế nhưng khi chúng tôi vừa nhắc đến bố mẹ, Bảo Trinh vội nằm vào lòng ông nội, nắm chặt đôi tay nhăn nheo người đã chăm bẵm em suốt 6 năm qua.
Bảo Trinh nín lặng một lúc lâu rồi mới mở lời: "Mẹ bỏ đi lâu lắm rồi, bây giờ con không còn nhớ mẹ nữa, con chỉ cần sống với ông bà thôi !".
Biến cố gia đình đẩy chị em Trinh vào cảnh mồ côi, phải sống nhờ tình yêu thương của ông bà nội. Tuy nhiên, sau khi con trai qua đời, nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh khiến ông Võ Đình Khiêm (SN 1943) bị tai biến, dẫn đến liệt một phần cơ thể.
Mấy năm nay, bà Dấn lại bị huyết áp cao, thấp khớp, đến thở cũng khó nên không lao động được. Cả nhà ba người chỉ trông cậy vào số tiền con cái hỗ trợ nên hoàn cảnh hết sức khó khăn. Hơn nữa, mẹ của Bảo Trinh bỏ đi chứ không phải là mất, vì thế chị em Bảo Trinh cũng không thuộc diện mồ côi cha mẹ.
Ông bà tuổi cao, nay đi lại cũng khó khăn nên chị em Bảo Trinh không thể sống cùng nhau. Chị gái Bảo Trinh được ông bà gửi cho người cô ruột chăm sóc. Vì khoảng cách địa lý nên chỉ khi nào có người đưa đón, Trinh và chị gái mới có cơ hội gặp nhau.
Nói về học trò của mình, cô Nguyễn Thị Nhuần, hiệu trưởng nhà trường xót xa cho biết, Trinh là học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhất trường, bố mất sớm, mẹ bỏ đi. Hiện nay Bảo Trinh sống cùng ông bà nội, đều gần 80 tuổi, nhưng vì ông nội bị tai biến gần 2 năm nay nên cuộc sống của 3 người rất khó khăn và chật vật.
Số phận nghiệt ngã của gia đình nghèo Đó là hoàn cảnh đầy cơ cực của gia đình chị Nguyễn Thị Hoa (SN 1982), trú tại thôn Long Đại, xã Trường Thủy,...
Chúng tôi gặp Võ Hoàng Bảo Trinh vào một buổi chiều, sau giờ tan học. Cô bé dáng người nhỏ nhắn, đứng nép vào một góc trường để chờ người đến...